Tại một sân khấu huyền kỳ, tối tăm và hơi khói của một hành lang thấp, tôi đứng trước một cửa sắt, chờ đón một trò chơi đau khổ và ngẫu nhiên. Cái cửa sắt này là cửa sắt của tôi, cửa sắt của cuộc sống, cửa sắt của những ngày đau khổ và hạnh phúc. Mỗi lần tôi mở cửa, tôi bước vào một thế giới mới, một thế giới đầy những hòa âm đau khổ và phấn khích.
Đó là trò chơi của tôi: hợp nhiệp Ở phim. Một trò chơi đau khổ, nhưng cũng là một trò chơi đầy cảm hứng. Tôi là một người hát nhạc, một người thích đặt âm nhạc vào phim để tạo ra những hòa âm đau khổ và phấn khích. Tôi gọi nó là "hợp nhiệp Ở phim".
Trò chơi này bắt đầu với một bộ phim. Tôi chọn một bộ phim yêu thích, một bộ phim có những cảnh ảm đạm, buồn bãi, hay buồn rầu. Sau đó, tôi ngồi trước máy tính, tai nghe lặng im, và bắt đầu "hợp" âm nhạc vào cảnh này. Tôi tìm kiếm những giai điệu, nhạc phục, hoặc nhạc cổ kỳ để tạo ra những hòa âm đau khổ và sâu sắc. Mỗi âm nhạc là một câu chuyện riêng của tôi, mỗi âm nhạc là một nét ảm đạm của tâm trạng của phim.
Tôi hát với tất cả tâm trí và linh hồn. Tôi hát cho những người yêu thích của tôi, cho bản thân tôi, cho những khiêu khích và buồn bãi của cuộc sống. Tôi hát để chia sẻ những nỗi buồn và nỗi sầu của mình. Tôi hát để tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối.
Trò chơi này không dễ dàng. Mỗi lần tôi mở cửa sắt, tôi bước vào một thế giới mới, một thế giới đầy những hòa âm đau khổ và phấn khích. Tôi phải chịu đựng những nỗi buồn và nỗi sầu của phim, và đồng thời phải tìm ra nơi an nghỉ cho bản thân. Tôi phải biến những nỗi buồn thành sức mạnh, biến những nỗi sầu thành ánh sáng.
Đôi khi tôi cảm thấy như mình đang chơi một trò chơi đơn giản: hát một giai điệu, rồi dừng lại. Nhưng khi tôi nghe lại bản hòa âm của mình, tôi nhận ra rằng tôi đã biến những nỗi buồn và nỗi sầu thành những giai điệu sống động, những giai điệu đầy sức mạnh. Tôi đã biến những cảnh ảm đạm và buồn bãi thành những cảnh ảm đạm nhưng cũng có ánh sáng.
Trò chơi này cho tôi nhiều ơn. Nó cho tôi cơ hội để chia sẻ nỗi buồn và nỗi sầu của mình với người khác. Nó cho tôi cơ hội để tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối. Nó cho tôi cơ hội để biến những nỗi buồn thành sức mạnh, biến những nỗi sầu thành ánh sáng.
Tôi biết rằng không phải ai cũng có thể chơi trò chơi này. Nó yêu cầu sự tận tâm và sự hiểu biết. Nó yêu cầu bạn có thể biến những nỗi buồn thành sức mạnh, biến những nỗi sầu thành ánh sáng. Nhưng khi bạn có thể làm điều đó, bạn sẽ thấy rằng bạn đã biến những nỗi buồn và nỗi sầu thành những giai điệu sống động, những giai điệu đầy sức mạnh.
Tôi hát với tâm trạng của phim, tôi hát với tâm trạng của bản thân. Tôi hát để chia sẻ nỗi buồn và nỗi sầu, tôi hát để tìm kiếm ánh sáng. Tôi hát để biến những cảnh ảm đạm thành cảnh ảm đạm nhưng cũng có ánh sáng.
Trò chơi này là một trò chơi đau khổ, nhưng nó cũng là một trò chơi đầy sức mạnh. Nó là một trò chơi của tâm trí và linh hồn. Nó là một trò chơi của sự hiểu biết và sự tận tâm. Nó là một trò chơi của sự chia sẻ và sự tìm kiế (...)